TƯƠNG NGỘ
Em vẫn nhớ tháng ngày bao thuở cũ
Ướp men tình đâu dám ngỏ lời thương
Rồi thầm lặng ngôn từ em ấp ủ
Mộng cùng ai ngày sánh bước chung đường
Cứ mỗi buổi tan trường anh đứng đợi
Em ngây thơ còn ghẹo để anh cười
Muốn anh hiểu nhưng tình chưa dám gợi
Giả bộ hờn anh tặng đó hoa tươi
Rồi khôn lớn mỗi người đi một ngã
Chẳng còn đùa như thủa vẫn ngây thơ
Rồi ta gặp giữa dòng đời vội vã
Gợi chuyện xưa kỉ niệm trót hoen mờ
Nép bên ấy nàng chờ anh cuối ngõ
Em gật đầu nhanh chóng cũng quay lưng
Anh tiến bước đi về bên cạnh họ
Vội quên em và kí ức đã từng
Em cảm thấy tim rưng dòng máu đổ
Phải quên đi một kẻ lỡ yêu đầu
Nay em khóc không còn ai đến dỗ
Và cuối cùng ta cũng có duyên đâu
Ôm gối chiếc niềm sầu em trút cạn
Để cho người rộn rã buổi tân hôn
Từng yêu đó nhưng bây giờ gọi bạn
Giấc mơ tình... em lại phải vùi chôn
Nhận xét
Đăng nhận xét