TRẮC TRỞ NGHĨA SƯ ĐỒ
Duyên phận nhỏ bẽ bàng chứa lệ
Chuyện ngày xưa xin kể cho người
Cốt đầu như đóa hoa tươi
Thầm thương tử họa... ít cười lạnh băng
Rồi khổ nỗi muôn phần trắc trở
Cõi lòng yêu ai mở câu lời
Để rồi nước mắt tuông rơi
Để ta thấy tiếc một thời bên nhau
Từ thuở bé chả bao bè bạn
Đến một ngày gặp nạn tơ duyên
Ví như trôi dạt bến thuyền
Rồi xa cách biệt thuyền quyên anh hùng
Một buổi nọ tương phùng hội ngộ
Kết sư đồ... ái mộ từ lâu
Cũng đây là lúc bắt đầu
Cho đôi tim ấy một câu đoạn trường
Theo ngày tháng tựa nương phận nhỏ
Biết cả đời chẳng thỏa lòng yêu
Nàng đâu mơ ước chi nhiều
Nghĩa thầy giữ vẹn những điều mộng mơ
Nàng đâu dám đợi chờ hạnh phúc
Đã vui rồi những lúc gần nhau
Nhưng không trọn vẹn sắc màu
Đã dùng kiếm thép lao đao bầu trời
Chẳng lo việc miệng đời soi mói
Để cứu thầy tăm tối nguyện mang
Nhưng rồi cuộc sống bẽ bàng
Bao điều khổ lụy tiếng oan nhận vào
Người muốn diệt vì bao phép nhiệm
Những quyền quy chết lịm tâm mình
Rồi chàng đã mất lòng tin
Dương cao kiếm thép... người tình còn đâu?
Bỏ lại những âu sầu hối hận
Có yêu thương hờn dận bao ngày
Mắt nhìn lên cánh chim bay
Rồi dần khép lại... từ nay không còn....
___VuiLee___
Nhận xét
Đăng nhận xét