Người thầy
NGƯỜI THẦY
Cơn mưa chiều nặng hạt cứ tuôn rơi
Tôi nép lại giữa khoảng trời nước xối
Bỗng chợt thấy bóng hình thầy len lõi
Vẫn miệt mài khi gió thổi bên sân
Vì chúng em thầy vất vả nhọc nhằn
Đâu hề ngại vẫn chuyên cần bước giảng
Luôn vui vẽ hoàn thành trang giáo án
Kệ dòng đời... Luôn thắp sáng tương lai
Để thời gian khuấy động tháng năm dài
Con đò nặng đôi vai thầy giáo trẻ
Nuôi mầm sống từng ngày vươn mạnh mẽ
Đưa bầy em trên ngã rẽ cuộc đời
Những con thuyền cứ thế lại ra khơi
Diều bay bỗng trên bầu trời tỏa sáng
Những người khách cũng dần như quên lãng
Chuỗi ngày thơ một thoáng vứt bên cầu
Sang sông rồi ai trở lại nữa đâu
Bỏ trang sách những ngày đầu ngây dại
Đò mòn mỏi nhưng mà tay vẫn lái
Thầy cho đi không nhận lại bao giờ
Với tấm lòng yêu quí những em thơ
Chân chưa vững cậy nhờ ai dẫn bước
Thời gian hỡi có bao giờ chảy ngược
Vạn nhọc nhằn nên lấy thướt nào đo
Vẫn còn kia hình bóng chẳng nhạt nhòa
Bao năm tháng để con đò thêm nặng
Và có một... con người mang dáng nắng
Vững tay chèo thầm lặng với yêu thương
Giúp em đi những bước của con đường
Rồi đưa tiễn vấn vương từng đứa trẻ
Và tiếp đến quay về trong lặng lẽ
Đón thêm người... đưa kẻ khác sang sông
Bao tháng năm bến nước vẫn xuôi dòng
Bao năm tháng nhưng lòng thầy không đổi
Để bụi phấn trên giảng đường rớt vội
Phăng mái chèo... len lõi bến sông xưa
____Vui Lee__
Nhận xét
Đăng nhận xét