Bài đăng

BUÔNG (III)

Cửa mở rồi, anh hãy cứ đi đi Và xóa hết những gì trong hiện tại Em khó hiểu nhưng vẫn là con gái Cũng biết buồn, ngây dại lắm anh ơi! Anh biết không... Em mệt đến rã rời Những tình cảm là trò chơi giải trí Vâng! Nước mắt không mùi nhưng có vị Ngay từ đầu vốn dĩ chẳng nên mơ Chợt nhận ra mình thật sự rất khờ Trái tim mỏng bày trơ cho họ thấy Nên chẳng trách ai vô tình đến vậy Gió đông tàn xua đẩy áng mây xa Em sẽ đi dấu lại mảnh trăng ngà Chôn kí ức...

MỘNG TÌNH

Tôi cho phép con tim mình mơ mộng  Nửa linh hồn phiêu bạc khoảng trời xa Đây gió đêm, sóng biển mảnh trăng ngà Làn tóc mỏng rối bời theo cơn gió Tôi lê bước trên đường xưa phố nhỏ Khẽ trông trời, trông đất, lại trông mây Có phải mưa làm ước đẫm vai gầy  Hay... Nước mắt đang rơi vào vực thẳm  Bàn tay nhỏ tôi ghì lên cố nắm Khẽ nguyện cầu ai đó chẳng buông lơi Sợ mai đây tôi mệt mỏi rã rời  Không đủ sức níu bàn tay ở lại Ờ tôi ngốc... Tôi làm sao dám cãi Bởi tôi khờ ảo tưởng hóa thành sân Trong mắt ai thì họ cũng đâu cần Nhưng tự vẽ cho mình tia hi vọng Như định nghĩa nếu em là con sóng Anh là bờ - điểm cuối một tình yêu  Sóng đổ xô, từng bọt nước tung đều Sóng không dứt như tình ta mãi mãi  Buông mộng tưởng... Em đi về thực tại...! _____Vui Lee_____

Vẽ

Ai về bên quãng đường xưa Có nghe gió động tàu dừa Cánh nhạn bay vào biển lớn Âu sầu một khoảng trời mưa Em vừa nhớ lại ngày nao Tình ru khúc hát dạt dào Để biển mong chờ gợn sóng Men nồng luyến ái mình trao Đi vào một khoảng trời xa Duyên thơ dịu ngọt như là Tiếng gọi yêu chiều mang mác Đong đầy vị nhớ tình ta Đậm đà những khoảng trời mơ Tình yêu giữa tuổi ngu khờ Vẫn nhốt vào lòng muôn thuở Qua dần một mối sầu thơ

Vòng oan nghiệt

Em vẫn biết lòng anh không dễ chịu Nhưng làm sao em hiểu hết bây giờ Trách duyên mình hay phải trách ông tơ Se sợi chỉ mập mờ không rõ nét Đường phía trước gây nên nhiều oan nghiệt Ngã ba đường anh nuối tiếc không buông Nếu đành tâm người còn lại sẽ buồn Để đau khổ theo luôn giờ quyết định Em từng nghĩ yêu là không toan tính Bởi yêu người nên cố nín đành câm Nỗi đau kia em nặng gánh âm thầm Người vẫn thế vẫn vô tâm xử sự Em hiểu hết... nhưng mà lu...

Đám cưới người ta

ĐÁM CƯỚI NGƯỜI TA Đến một buổi nghẹn ngào nhói dạ Khẽ ôm vào tất cả thương đau Tay nâng một chén rượu đào Chúc người duyên mới trước sau vẹn tròn Cô dâu vẽ màu son tô đậm Da trắng hồng tươi thắm ban mai Người ta thiếu nữ trang đài Mỉm cười sánh bước cùng ai trên đường Ngày hôn lễ yêu thương thề hẹn Cả cuộc đời vun vén phu thê Còn em là kẻ bên lề Mỉm cười chúc phúc mà tê ở lòng Giờ anh đã là chồng của họ Quên một ng...

Hồi ức

        HỒI ỨC KỈ NIỆM LƯU HOÀI CHỮ VẤN VƯƠNG Còn đang ở trước ngã ba ĐƯỜNG Bao ngày tiếp diễn cho hờn dận Mỗi buổi qua rồi lại mến THƯƠNG Nén chặt mơ thầm khi đã hiểu Vùi chôn mộng ước thủa chưa TƯỜNG Vì sao lấy khổ riêng mình nhận Viễn cảnh tình si quá đoạn TRƯỜNG  Niềm vui hứa hẹn buổi tan TRƯỜNG KỈ NIỆM LƯU HOÀI CHỮ VẤN VƯƠNG Sẽ trọn duyên này qua các nẻo Và ghi nợ ấy dẫu muôn ĐƯỜNG Âm thầm gửi tặng dâng lời h...

Nổi lòng kẻ thứ ba

NỖI LÒNG KẺ THỨ BA Anh như thế vó bao giờ hiểu được Đêm lặng thầm... nghe nước mắt em rơi Cố yêu thương em mệt mỏi rã rời Vẫn không thể buông lơi hình ảnh đó Em muốn để anh về bên cạnh họ Nhưng hẹp hòi, bé nhỏ lại không tha Muốn bên lao khi mắt ước nhạt nhòa Em không muốn nhìn người ta vui vẻ Dù em cố tỏ ra mình mạnh mẽ Nhưng yêu mà... không lẽ chẳng ghen tuông Nhưng xót xa khi người khác cũng buồn Miệng nói bỏ mà luôn muốn giữ Em với họ cũng điều là ...