Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2018

MỘNG TÌNH

Tôi cho phép con tim mình mơ mộng  Nửa linh hồn phiêu bạc khoảng trời xa Đây gió đêm, sóng biển mảnh trăng ngà Làn tóc mỏng rối bời theo cơn gió Tôi lê bước trên đường xưa phố nhỏ Khẽ trông trời, trông đất, lại trông mây Có phải mưa làm ước đẫm vai gầy  Hay... Nước mắt đang rơi vào vực thẳm  Bàn tay nhỏ tôi ghì lên cố nắm Khẽ nguyện cầu ai đó chẳng buông lơi Sợ mai đây tôi mệt mỏi rã rời  Không đủ sức níu bàn tay ở lại Ờ tôi ngốc... Tôi làm sao dám cãi Bởi tôi khờ ảo tưởng hóa thành sân Trong mắt ai thì họ cũng đâu cần Nhưng tự vẽ cho mình tia hi vọng Như định nghĩa nếu em là con sóng Anh là bờ - điểm cuối một tình yêu  Sóng đổ xô, từng bọt nước tung đều Sóng không dứt như tình ta mãi mãi  Buông mộng tưởng... Em đi về thực tại...! _____Vui Lee_____